CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Người Vợ Bí Mật


Người Vợ Bí Mật

Tác Giả : Mạc Oanh

Thể loại : Ngôn Tình

Giới thiệu

Bạn trai phản bội, cha đột nhiên qua đời, cô lựa chọn gả cho anh.

Chẳng qua anh chỉ là khúc gỗ trôi duy nhất mà cô bám được trong lúc tuyệt vọng, tại hiện thực cấp bách muốn tìm một nơi nương tựa cho chính mình, không hề có tình yêu.

Đồng ý cưới cô, anh tưởng rằng chỉ là vì lúc trước bị cha thúc ép, chỉ vì muốn đạt được lợi ích từ tay cha, không hề có tình yêu.

Hai người kết hôn đã ba năm, ở trong mắt mọi người anh vẫn là một người đàn ông độc thân hoàng kim như lúc trước, đây là thành công của anh hay là thất bại của cô?

Cô như con chim sẻ bị nhốt trong lồng son, đợi có người tìm thấy, thả đi.

Cha chồng đột ngột ra đi, khiến cô ở giữa đại gia đình giàu sang quyền thế này thoáng chốc không còn chỗ dựa, cô bắt đầu chờ anh mở miệng nói chia tay.

Không ngờ anh lại nói, “Chúng mình sinh con đi”.

Cô cho rằng mình có thể lạnh nhạt đối mặt với mọi chuyện, nhưng không nghĩ rằng đến khi tận mắt nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ khác lại cảm thấy xót xa.

Thì ra không biết từ lúc nào, những cử chỉ, hành động dịu dàng của anh đã từ từ trộm mất trái tim cô.

Anh cho rằng mình sẽ không yêu thêm một lần nào nữa, nhưng khi trông thấy khuôn mặt tái nhợt đau khổ của cô, anh mới biết thì ra mình đã sớm động lòng, là tình yêu.

Ngay lúc hai người đều tự phát hiện ra tình cảm thật sự của bản thân, quyết định nắm tay nhau đi đến hết đời, bỗng chốc một trái bom đã phá hủy hạnh phúc ngọt ngào chưa được bao lâu của họ.

Mở đầu

Mễ Giai mặc đồng phục cử nhân, hôm nay là ngày cô tốt nghiệp Đại học, là ngày cô ra trường. Xung quanh có rất nhiều nhóm bạn túm tụm chụp ảnh, Mễ Giai không ngừng nhìn di động, rồi lại hướng ra phía cổng trường, cô đang đợi người, chờ hai người quan trọng nhất trong đời cô, là cha và người bạn trai đã quen ba năm.

“Mễ Giai, lại đây chụp ảnh đi”. Đằng sau bạn học gọi cô tới chụp ảnh tốt nghiệp, có lẽ là đi đường chậm trễ, Mễ Giai tự an ủi mình như vậy, mỉm cười đi về phía các bạn.

Chụp ảnh tốt nghiệp là nghi thức cuối cùng của thời sinh viên, sau khoảnh khắc này bọn họ sẽ trở thành những con người mới của xã hội, rồi vội vàng tìm việc làm, thích ứng với xã hội này, có lẽ cô sẽ kết hôn với Trương Dương, sau đó ở nhà giúp chồng nuôi dạy con cái, lúc trước cô đã nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương trong ngăn kéo bàn của Trương Dương, nghĩ đến đấy khóe miệng Mễ Giai rộ lên một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.

Trương Dương – bạn trai cô, bọn họ đều là mối tình đầu của nhau, ba năm nay tình cảm của họ luôn tốt đẹp, gần như chưa có lần nào thật sự cãi vã. Trương Dương hơn cô ba tuổi, hai người bắt đầu quen nhau vào năm kia lúc anh sắp tốt nghiệp, anh là học trưởng của cô. Trương Dương sinh ra ở nông thôn, sau này lên Đại học mới tới Thượng Hải, cha mẹ anh đều là nhà nông chân chất, bởi vì gia cảnh gia đình, Trương Dương so với những người cùng tuổi có phần trưởng thành hơn, anh làm việc rất nghiêm cẩn, nỗ lực công tác, vì anh biết anh nhất định phải thành công, cũng chính vì những cố gắng không ngừng đó mà Mễ Giai đã rung động.

Mễ Giai là hoa khôi của trường, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, đôi mắt to lúng liếng, khi cười rộ lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, người theo đuổi cô rất nhiều, hơn nữa gia cảnh bọn họ đều không tồi. Trương Dương tuy diện mạo anh tuấn nhưng gia cảnh so với những người kia lại chả thấm vào đâu, đối với lựa chọn của Mễ Giai, nhiều người cảm thấy ngạc nhiên, dù sao cô muốn tìm một người ăn đứt Trương Dương căn bản là không thành vấn đề. Nhưng Mễ Giai không cần những thứ ấy, cô coi trọng nhân phẩm và năng lực của Trương Dương, cô tin rằng dù sớm hay muộn cũng sẽ có ngày anh đạt được thành công.

“Sao rồi, Trương đại soái ca vẫn chưa đến hả?”. La Lệ nhìn quanh, không thấy Trương Dương đâu. La Lệ là bạn cùng phòng với Mễ Giai, quan hệ giữa hai người rất tốt.

“Có thể là do ở công ty có việc đột xuất”. Mễ Giai tìm cớ thay bạn trai.

“Vội gì thì cũng phải tới tham gia lễ tốt nghiệp của cậu chứ!”. Không thể nói rõ vì sao, La Lệ không có cảm tình với Trương Dương, lúc trước khi Mễ Giai đồng ý làm bạn gái anh ta, La Lệ cực lực phản đối, nhưng mà Mễ Giai đã kiên trì như vậy, cô cũng không muốn nói nhiều.

“Anh ấy sẽ đến, chắc là muộn một chút”. Mễ Giai tin bạn trai mình nhất định sẽ đến, tối hôm qua bọn họ còn tán gẫu qua điện thoại, Trương Dương đã bảo hôm nay có chuyện quan trọng muốn nói với cô, cô nghĩ hay là chuyện có liên quan đến chiếc nhẫn kim cương kia? Nếu bây giờ Trương Dương muốn cô gả cho anh, cô nghĩ, cô cũng bằng lòng.

“Tốt nhất là như vậy”. Nửa năm nay Trương Dương đã thất hẹn với Mễ Giai khá nhiều lần, La Lệ đối với việc ‘sẽ đến’ của anh ta hôm nay mang theo hoài nghi mãnh liệt.

“Mễ Giai”. Trương Dương đi xuyên qua đám người đến trước mặt Mễ Giai, hôm nay anh mặc Tây trang trông khác với ngày thường, biểu cảm có vẻ nghiêm trọng, không rạng rỡ như ánh mặt trời trước kia.

“Anh tới rồi à”. Mễ Giai vui sướng tiến lên kéo tay anh, hoàn toàn không vì anh đến trễ mà mất hứng.

“Tớ đi chụp ảnh với mọi người”. La Lệ không thích Trương Dương, nhưng cũng không muốn làm bóng đèn chen giữa bọn họ.

Sau khi La Lệ rời đi, Trương Dương nhìn Mễ Giai, cô tươi cười dịu dàng khiến anh cảm thấy tội lỗi của mình càng lớn, vậy nên cố ý không nhìn cô, nói, “Mễ Giai, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đi”. Anh biết hôm nay nói những lời này với cô là rất đáng chết, nhưng anh không còn cách nào, lát nữa anh còn phải đến khách sạn, ở nơi đó có một cô gái khác cũng tổ chức tiệc rượu mừng lễ tốt nghiệp, đồng thời cha cô ấy đã nói hôm nay sẽ giới thiệu anh với những đối tác lớn, mà cha cô ấy chính là chủ tịch tập đoàn Mạc Thị.

Hai người đi tới một góc yên tĩnh trong sân trường, Mễ Giai lòng tràn đầy chờ mong nhìn bạn trai.

“Mễ Giai, chúng ta. . . . Chia tay đi”. Trương Dương khó khăn nói ra những lời này, giọng nói chứa vài phần đau lòng.

Anh yêu Mễ Giai, yêu lúm đồng tiền hồn nhiên của cô, yêu sự chăm sóc dịu dàng của cô, nhưng đồng thời anh cũng có tham vọng thành công. Cha Mễ Giai chỉ là một nhân viên công chức, mẹ cô đã qua đời vài năm trước, một chút cũng không thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh, nhưng Mạc Khả Huyên thì ngược lại, cô ấy là thiên kim nhà giàu, cưới cô ấy anh không cần phải phấn đấu ba mươi năm, đừng nói anh thực dụng, bởi vì anh biết xã hội này tàn khốc thế nào, muốn sống yên ổn ở Thượng Hải là điều không dễ dàng.

“Anh. . . . Nói gì?”. Mễ Giai kinh ngạc nhìn bạn trai, cô hoài nghi có phải mình đã nghe nhầm hay không, anh nói muốn chia tay? Vì sao?

“Chúng ta chia tay đi”. Một khi đã mở miệng, kế tiếp cũng không khó khăn như đã tưởng.

“Vì. . . . Vì sao?”. Bọn họ lúc trước không phải vẫn tốt sao? Vì sao đột nhiên anh lại muốn chia tay? Bọn họ không giận dỗi cũng không cãi nhau, Mễ Giai nghĩ không ra vì sao đột nhiên anh lại như vậy.

“Anh sẽ kết hôn, đối phương là thiên kim tập đoàn Mạc Thị, cô ấy có thể giúp anh thành công”. Trương Dương nhìn cô, vẻ mặt áy náy, “Anh xin lỗi, Mễ Giai”.

“Vậy còn tình cảm ba năm của chúng ta?”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Giai tái nhợt, vì sao anh có thể đối với cô như vậy, lúc trước anh luôn miệng nói yêu đều là giả sao?

Trương Dương không dám nhìn thẳng cô, quay sang đau khổ nói, “Anh yêu em, nhưng anh muốn thành công, hẳn là em biết thực tế trong xã hội này không chỉ cần tình yêu là có thể sinh tồn, nếu không có bánh mì, thì cái gọi là tình yêu cũng sẽ theo củi gạo dầu muối mà dần dần bị mài mòn”.

Mễ Giai che miệng, không thể tin được lắc lắc đầu, Trương Dương hiện tại cùng với Trương Dương mà cô quen lúc trước quá khác nhau, thế nào cô cũng không thể tin đó là cùng một người.

Đúng lúc này di động của Trương Dương đổ chuông, là Mạc Khả Huyên gọi tới. Trương Dương có chút khó xử nhìn Mễ Giai, cuối cùng đi qua một bên nghe điện thoại, “Huyên Huyên à, anh đến ngay đây … Được, anh biết rồi, anh sẽ mua sâm panh với hoa hồng em thích nhất. . . . Được, lát nữa gặp”. Giọng anh rất dịu dàng, Mễ Giai nhớ ngày trước anh cũng luôn dùng ngữ điệu này khi gọi điện cho cô, lúc đó cô cảm thấy nói chuyện điện thoại với anh là việc vui vẻ nhất, nhưng hiện tại anh lại dùng giọng điệu này nói với một người con gái khác, cô cảm thấy đây là một chuyện nực cười làm sao.

Trương Dương xoay người tránh ánh mắt ai oán của Mễ Giai, anh không thể nói ra lời áy náy, nhưng bây giờ anh cũng không có thừa thời gian ở đây an ủi cô, “Rất xin lỗi, anh có việc, đi trước”. Nói xong xoay người rời đi không hề lưu luyến.

Mễ Giai nhìn bóng lưng anh rời đi vội vàng, nước mắt không nén kịp rơi trên khuôn mặt xinh đẹp. Thì ra nhẫn kim cương là anh chuẩn bị vì một người con gái khác, thì ra anh nói vội đi công tác đều là đi cùng với cô ấy, thì ra chuyện mà anh muốn nói với cô không phải là cầu hôn cô, mà là chia tay. . . . .

Mễ Giai đứng lặng yên một mình, thương tâm và đau khổ, đúng lúc này điện thoại vang lên, cô không có tâm tình nào nghe máy, nhưng nhìn di động báo là cha gọi tới, cô cũng không muốn vì mình mà cha phải lo lắng, có lẽ giờ này cha đã đến trường nhưng không tìm thấy cô.

Lau khô nước mắt trên mặt, khịt khịt mũi, hít sâu một hơi, cô cố gắng thả lỏng người, như vậy cha mới không nghe ra sự khác thường của mình. Làm tốt công tác chuẩn bị, Mễ Giai mới ấn nút nghe, ngọt ngào nói, “Cha, cha đang ở đâu? Có phải không tìm được đường không, để con ra xem”. Cô cố gắng nói chuyện với giọng điệu bình thường.

“Xin lỗi, tôi không phải cha cô, cha cô bị tai nạn xe, hiện đang ở bệnh viện”.

Lúc Mễ Giai chạy tới bệnh viện, bác sĩ thông báo cha cô đã qua đời, cô không thể chịu được đả kích lớn như vậy, choáng váng ngất đi trong bệnh viện. Lúc cô tỉnh lại thì thấy hai người đàn ông, một người khoảng sáu mươi tuổi đứng ở trước giường, một người tầm ba mươi tuổi đứng gần cửa sổ. Bọn họ nói với cô là cha cô bị bọn họ đâm phải, khi đó đang đèn đỏ, cha cô vì muốn đến kịp lễ tốt nghiệp của cô nên đã điều khiển xe đạp vượt đèn đỏ, vậy nên xảy ra va chạm với xe bọn họ.

Mễ Giai nghe xong không nói câu nào, cũng không khóc, cả người bình tĩnh khác thường, hồi lâu mới nói muốn đi gặp cha cô.

Vén tấm khăn trắng phủ trên người cha lên, nhìn ông không có chút huyết sắc nào, Mễ Giai như vỡ vụn, đây là người thân duy nhất của cô. Mễ Giai biết việc này không thể trách đối phương, dù sao vượt đèn đỏ là sai luật, cô tự trách mình, nếu như không phải vì đến tham gia lễ tốt nghiệp của cô, cha sẽ không bị như vậy. Cô khóc rống lên, khóc đến khản giọng vẫn không ngừng, cuối cùng cô được ôm vào trong một lồng ngực ấm áp rộng rãi, có giọng nói bảo với cô rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn.

Vài ngày kế tiếp Mễ Giai luôn đắm chìm trong đau khổ, tang lễ của cha cũng là do người đàn ông trong bệnh viện lần đó đứng ra tổ chức, rất long trọng, lẵng hoa phúng điếu chật cả một phòng, không biết là có bao nhiêu người đến, Mễ Giai không tiếp đón, chỉ ngồi yên lặng một bên rơi lệ.

Tang lễ qua, Mễ Giai cứ nhốt mình trong nhà, không đi bất cứ đâu. La Lệ tới ở với cô vài ngày, sau bị cha mẹ đốc thúc về nhà tìm việc. Sau ngày đó cô cũng không gặp lại Trương Dương, nghe nói sau lễ tốt nghiệp của cô vài ngày anh đã kết hôn với người con gái có thể giúp anh không cần phấn đấu ba mươi năm.

Hôm nay chủ chiếc xe lần trước lại đến nhà cô, là một ông lão trông rất hiền lành, ông nói muốn giúp đỡ cuộc sống sau này của cô, dù sao sự việc lần này bọn họ cũng có một phần trách nhiệm. Mễ Giai cứ ngồi nghe như vậy, không nói chuyện, bây giờ cô chỉ còn hai bàn tay trắng, vốn là một ngày vui, nhưng rồi từng chút từng chút bị đập tan thành từng mảnh, bạn trai phản bội nếu kiên cường hơn cô có thể vượt qua được, nhưng người thân duy nhất rời bỏ khiến cả thế giới của cô bỗng chốc liền sụp đổ.

“Nếu cháu đồng ý, cháu có thể gả cho con tôi, chúng tôi sẽ cho cháu một gia đình, tôi tuyệt đối yêu thương cháu như con gái ruột, về sau cháu có thể gọi tôi là cha”. Ông lão hiền lành nói.

Gia đình, một từ thật đẹp, nhìn bộ dáng hiền lành của ông lão, Mễ Giai như gặp được cha, cô đồng ý tin tưởng lời nói của ông, hiện tại căn nhà rất hiu quạnh, chỉ có mình cô, cô sợ sự lạnh lẽo, tịch mịch này.

“Dạ được”. Mễ Giai gật gật đầu, đáp ứng lời đề nghị của ông.

Ông lão mỉm cười gật đầu, rất vừa lòng.

Hôn lễ được cử hành một tuần sau đó, chú rể không đồng ý công khai hôn sự này, hôn lễ của bọn họ tiến hành nhanh chóng, cũng rất bí mật, chỉ có một vài người bên nhà trai biết. Mễ Giai không quan tâm, cô chỉ cần một nơi được gọi là gia đình là đủ, những cái khác đều không quan trọng.

Chương 1:

Thời tiết đã dần vào thu, ban đêm cũng bắt đầu se lạnh.

Sáu rưỡi chiều, Mễ Giai ngồi trong phòng khách nhàm chán ấn điều khiển ti vi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một hội nghị thương mại. Trong phòng bếp, dì quản gia đang vội chuẩn bị bữa tối.

Trên màn hình vô tuyến xuất hiện một đôi nam nữ khoác tay nhau, khóe miệng Mễ Giai gợn lên nét cười như có như không.

Ti vi hôm nay phát sóng buổi hội nghị của ‘Kiến trúc Vũ Dương’, người đàn ông anh tuấn trên màn ảnh chính là chồng cô, tên Nghiêm Hạo, cùng ra sân khấu là người đẹp trợ lý Diêu Mẫn của anh, hai người đã sớm được người trong ngành công nhận là tài tử giai nhân, báo chí đối với chuyện của bọn họ sớm đã dấy lên dư luận xôn xao, tuy rằng chỉ là tin lá cải, nhưng không có lửa làm sao có khói.

Tính ra đã ba năm, cô gả cho người đàn ông kia cũng đã được ba năm. Cô không biết nói về chồng mình như thế nào, anh luôn bận rộn công tác và xã giao, gần như ngày nào cũng trong tình trạng tăng ca, dễ nhận thấy anh là một ông chủ rất tận tâm. Anh không phải là một người chồng tốt, nhưng lại đáp ứng mọi nhu cầu của cô, trong nhà anh cũng an bài người giúp việc theo giờ và dì quản gia, việc nhà cô không cần nhúng tay nửa phần, ba bữa ăn cũng có người giúp cô thu xếp, bốn mùa có người tới tận nhà may đo quần áo cho cô, đi ra ngoài anh cũng cấp cho cô một cái thẻ ATM không giới hạn. Cô giống như con chim sẻ bay lên đầu cành liền biến thành phượng hoàng, hết thảy mọi chuyện đều khiến cô có cảm giác không chân thực.

Gả cho anh, chỉ là vì trong thế giới này không còn nơi nương tựa, chỉ là vì muốn có một gia đình. Cô cũng biết anh lấy cô chỉ vì theo mệnh lệnh của cha, chỉ vì cô là điều kiện duy nhất để anh đạt được quyền lợi trong tay cha. Có người nói tình yêu là nền móng của hôn nhân, bọn họ tuy không có nền móng ấy nhưng hôn nhân cũng đã kéo dài được ba năm, cho tới bây giờ cuộc hôn nhân không tình yêu này vẫn gần như chưa có vết rạn nứt gì lớn.

Ba năm trước cô không nghĩ rằng mình sẽ gả vào một gia đình giàu có, cô chỉ cảm thấy ông lão kia thật hiền lành, cô khát khao có người thân như vậy, giống như cha cô vẫn còn sống trên đời. Cô thậm chí còn chưa nhìn kĩ chồng tương lai trông như thế nào, cứ như vậy đem gả mình. Sau khi kết hôn cô mới biết thì ra ông lão có khuôn mặt hiền lành đó lại là một thương nhân bất động sản có tiếng ở Thượng Hải, mà cô lại gả đúng cho con trai duy nhất của ông là Nghiêm Hạo. Cũng sau khi kết hôn cô mới biết thì ra chỉ có cô và cha chồng là tán thành cuộc hôn nhân này, còn mẹ chồng cảm thấy cô không xứng với con trai ưu tú của bà, đối với cô, bà hay tìm cách gây khó dễ trong mọi chuyện, chồng cô lại luôn bận rộn công tác, căn bản không rảnh quan tâm đến vợ, cuối cùng bởi vì cha chồng thấy vậy nên đau lòng, đã cho hai vợ chồng ra ở riêng, chuyển đến khu dân cư cao cấp trong nội thành.

Mễ Giai nghe thấy trên ti vi có một phóng viên hỏi chồng cô và Diêu Mẫn khi nào thì có hỉ sự, chỉ thấy nhân vật nữ chính trong tin đồn khẽ mỉm cười nói, hôm nay chỉ trả lời những vấn đề liên quan đến bất động sản, những vấn đề khác sẽ không trả lời, không phủ nhận cũng không thừa nhận, khiến mọi người tha hồ tưởng tượng, lại nhìn chồng cô, vẻ mặt hờ hững, đó là biểu cảm nhất quán của anh, cho dù ở nhà cũng không thay đổi. Loại tin tức này ba năm nay vẫn chưa bị bỏ qua, mới đầu Nghiêm Hạo còn chủ động giải thích với cô, “Đều là tin đồn vớ vẩn, em đừng tưởng thật”. Mễ Giai chỉ cười hờ hững, là thật hay giả đối với cô mà nói cũng không quan trọng. Về sau những lời đồn đại ngày càng nhiều, anh cũng không giải thích nữa.

Bọn họ kết hôn ba năm, rất ít người biết tình hình thực tế như thế nào, trong mắt người ngoài, Nghiêm Hạo vẫn là một người đàn ông độc thân hoàng kim như lúc trước, vẫn là đối tượng lí tưởng trong mắt nhiều thiên kim quý tộc, đây là anh giữ bí mật rất thành công hay là thất bại của người làm vợ như cô? Có lẽ cả hai người đều liên quan.

“Phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi”. Dì quản gia không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô.

“Dạ”. Mễ Giai mỉm cười đáp, tắt ti vi, đứng dậy đi về phía phòng ăn, vừa ngồi xuống vừa hỏi: “Tiên sinh có nói tối nay sẽ về nhà dùng cơm không dì?”.

“Ban chiều tiên sinh có gọi điện về, nói buổi tối còn có tiệc xã giao nên không về dùng cơm”. Lấy cơm cho cô, dì quản gia cung kính trả lời.

“Dạ, dì ngồi xuống ăn cùng cháu đi”. Bình thường cũng như vậy, bởi vì ăn cơm một mình rất buồn chán, Mễ Giai luôn mời dì quản gia cùng ăn.

“Không cần đâu phu nhân, hôm nay con tôi đưa cháu gái về thăm nhà, chúng tôi đã hẹn tối cùng nhau ăn cơm”. Dì quản gia nói vậy, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc khó nén.

“Vậy dì mau về đi, đừng để chậm trễ”. Mễ Giai biết nhà dì quản gia ở khá xa, lại không quen ngồi taxi, nếu muộn là không bắt được xe buýt, nghĩ một chút Mễ Giai nói thêm, “Ngày mai là cuối tuần, dì không cần đến đây, ở nhà chơi với cháu gái đi”.

Nghe cô nói vậy, dì quản gia vui mừng cảm tạ, “Cám ơn phu nhân, nhưng còn ba bữa của cô. . . .”.

“Cháu đâu phải người được chiều chuộng thành thói, hồi nhỏ mẹ mất sớm, lúc trước ba bữa cơm trong nhà cũng đều là do cháu làm, cháu sẽ không để mình chịu đói đâu”. Mễ Giai cười nói, đứng dậy tiễn dì ra tận cửa. Nhìn dì đi rồi cô mới trở lại bàn ăn, một mình thưởng thức bữa tối.

Lúc Nghiêm Hạo về nhà đã là mười một giờ đêm, Mễ Giai đang ngồi ở đầu giường đọc tiểu thuyết. Ba năm nay, đọc tiểu thuyết gần như là hoạt động giải trí duy nhất của cô. Cô tự nhận mình có thể coi như là một người vợ tốt, ít nhất mỗi ngày đều đợi anh về, sau khi anh về liền đón lấy cặp tài liệu, giúp anh chuẩn bị nước ấm, tìm đồ ngủ thoải mái.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Mễ Giai nhanh chóng cất tiểu thuyết vào trong ngăn tủ đầu giường, cô không muốn anh biết cô đọc tiểu thuyết để giết thời gian, sau khi xác định quần áo chỉnh tề mới đứng dậy ra khỏi phòng.

“Anh đã về rồi à”. Vẫn một câu hỏi khuôn sáo như cũ, bọn họ nói chuyện rất ít, đây là câu hỏi mỗi ngày của cô, ba năm nay gần như đã thành thói quen.

“Ừ, em còn chưa ngủ sao”. Ngàn bài một điệu trả lời, cô hỏi, anh đáp, không có gì đặc biệt và cũng không có gì mới.

Không trả lời, cũng không cần trả lời, đưa tay đón lấy cặp tài liệu của anh, cô ngửi thấy trên người anh một mùi nước hoa quen thuộc, không phải mùi nước hoa của cô, lơ đãng nhìn thấy dấu son hồng trên cổ áo anh, chỉ cười nhẹ, không hỏi nhiều, cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi chuẩn bị nước tắm cho anh. Không nói chuyện nhiều hơn, đây là hình thức ở chung của vợ chồng họ.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, cô biết anh sẽ nhanh ra ngoài, một lần nữa đem tiểu thuyết cất kĩ, nằm xuống giả vờ ngủ, nghiêng người, đưa lưng về phía phòng tắm. Cô nghe thấy cửa phòng tắm bị mở ra, cảm giác bên giường còn lại bởi vì trọng vật mà rung động, một đôi tay mạnh mẽ dùng lực đem cô ôm vào lồng ngực quen thuộc ấm áp, cằm anh để lên đỉnh đầu cô, sau đó giọng nói trầm tĩnh dịu dàng vang lên, “Ngủ ngon”. Theo một câu ngủ ngon của anh, Mễ Giai chậm rãi ở trong lòng anh chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tối, khóe miệng Nghiêm Hạo nhếch lên một đường cong đẹp mắt, vô cùng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ cùng tiếng thở đều đều của vợ.

Chương 2:

Hôm nay nhàn rỗi không có việc gì làm, Mễ Giai ra chăm sóc mấy chậu cây cảnh trên ban công để giết thời gian, cắt tỉa cành lá, tưới nước, xới đất, những việc này cô đã học được trong ba năm qua.

“Phu nhân, có điện thoại từ bên nhà”. Dì quản gia cầm điện thoại không dây, đẩy cửa ban công ra.

Mễ Giai phủi nhẹ tay, mỉm cười nhận lấy điện thoại trong tay dì quản gia. “Alo”.

“Thật kiêu ngạo, lại còn bắt tôi phải đợi cô”. Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lời nói lại mang theo vẻ trào phúng khinh thường.

“Mẹ”. Mễ Giai gọi. Trên mặt lộ nét cười, tâm tình cũng không vì lời nói của bà mà ảnh hưởng, những lời giống thế này cô nghe nhiều lắm rồi, gần như bây giờ đã sinh ra miễn dịch.

“Hừ”. Đầu bên kia điện thoại hừ lạnh một tiếng, cũng không quan tâm đến câu chào hỏi của cô, “Sáng nay bệnh tim của lão gia tái phát nên phải vào bệnh viện, cô mau báo cho Nghiêm Hạo để nó đến đây. Cô cũng đến đi, nhưng mà nhớ kỹ, ra ngoài để ý một chút, lát nữa cô đi xe tới đây, A Hạo không thích chuyện của cô và nó bị phát hiện”. Đầu dây bên kia Vu Phân Phương giống như một bà hoàng truyền lệnh cho Mễ Giai.

Bà không ưa Mễ Giai, trong mắt bà, Mễ Giai và bọn họ vốn là người ở hai thế giới khác nhau, nếu không phải do chồng kiên trì, con cũng không phản đối, sẽ không có chuyện bà nhún nhường để con nha đầu đó bước vào cửa, ba năm trước bà sớm đã có kế hoạch tuyển chọn con dâu lý tưởng, cuối cùng lại bị cô ta phá ngang.

“Tình hình cha sao rồi mẹ? Bác sĩ nói thế nào ạ?”. Mễ Giai vội vàng hỏi. Ba năm nay, ông là người duy nhất trong gia đình này thực lòng quan tâm đến cô, giống như lúc trước đã nói, ông thật sự yêu thương cô như con gái ruột, trong mắt cô, Nghiêm Vũ Dương không giống cha chồng cô, mà giống cha đẻ cô hơn.

“Tới đây sẽ biết, đừng hỏi nhiều”. Dặn xong cũng không chờ Mễ Giai nói thêm, Vu Phân Phương lập tức ngắt điện thoại.

Mễ Giai nhanh chóng gọi điện cho Nghiêm Hạo, kể tình hình sự việc một lượt, sau đó lập tức đi xe tới bệnh viện. Khi cô đến bệnh viện đã thấy không ít phóng viên vây kín trước cổng, cô liền bảo lái xe chạy thẳng đến cổng sau, theo một đường khác đi vào trong.

Đầu năm nay Nghiêm Vũ Dương bị ngã từ tầng hai xuống, thân thể ông yếu hẳn đi, số lần đến bệnh viện càng ngày càng thường xuyên, rất nhiều người đều đoán ông khó có thể trụ được qua mùa đông này. Cho nên chỉ cần Nghiêm Vũ Dương đến bệnh viện, y rằng sẽ có rất nhiều phóng viên vây quanh cổng chờ tin tức.

Lúc Mễ Giai đến phòng bệnh thì Nghiêm Vũ Dương đã tỉnh lại, nhìn thấy cô tới, ông có vẻ vui mừng, không để ý bản thân còn đang bệnh, liền nắm tay cô hỏi gần đây sống có tốt không, có phải gầy đi không, ôn tồn khiến Mễ Giai cảm thấy ông lão đang nằm đối diện chính là cha đẻ cô.

Mễ Giai hỏi bác sĩ về bệnh tình của ông, bác sĩ nói bệnh tim đột ngột tái phát, may mà cấp cứu kịp thời, hiện tại đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải nằm viện quan sát thêm vài ngày. Mễ Giai muốn ở lại chăm sóc ông, lại bị Vu Phân Phương phản đối. Trên đường Nghiêm Hạo có gọi điện cho cô, hỏi thăm tình hình, nói rằng mình còn phải tham gia một hội nghị quan trọng nên có thể sẽ đến muộn, nghe cô trả lời đã không còn nguy hiểm mới yên tâm đi họp.

Lúc Nghiêm Hạo đến đã gần giờ cơm chiều, hàn huyên với cha một lát, lại đi hỏi bác sĩ tình hình. Vu Phân Phương đề nghị con trai cùng ăn tối, Nghiêm Vũ Dương cũng sợ Mễ Giai bị đói, bảo cô đi cùng bọn họ, Vu Phân Phương ngoài mặt không nói gì, nhưng Mễ Giai biết bà không muốn ăn cơm cùng cô. Ra khỏi cổng, Mễ Giai hiểu ý nên mở miệng trước, nói bên ngoài có nhiều phóng viên, sợ đi ra như vậy sẽ dấy lên ngờ vực và phiền toái không cần thiết nên không đi ăn cùng bọn họ. Vu Phân Phương tất nhiên sẽ không giữ cô, còn Nghiêm Hạo nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó không nói một lời liền xoay người rời đi.

Mễ Giai một mình đi trên đường lớn, đã bao lâu rồi cô chưa từng thoải mái tản bộ như thế này. Sau khi kết hôn cô gần như rất ít ra ngoài, tất cả mọi thứ từ quần áo đến đồ dùng hàng ngày đều có người thay cô chu toàn, không cần cô quan tâm, cô cũng không có bạn bè, sau khi La Lệ về nhà làm việc thì ở Thượng Hải cô gần như không có một người bạn thâm giao nào, vì nguyên nhân đó nên bình thường cô cũng ít khi ra khỏi nhà, phương thức trao đổi duy nhất với thế giới bên ngoài chính là thông qua internet.

Nhìn mọi người tấp nập trên đường, nhìn ánh đèn neon tỏa sáng, Mễ Giai cảm thấy thật ra thỉnh thoảng đi tản bộ một chút cũng là một chuyện tốt.

Có lẽ do cô đi đứng không chuyên tâm, có lẽ do đối phương chạy quá nhanh, cứ như thế va vào nhau, hai người đồng thời té ngã xuống đất, cảm giác đau đớn ở mông khiến Mễ Giai suýt chút nữa rơi nước mắt, nhưng chưa đợi cô kịp đứng dậy, trên đỉnh đầu liền truyền đến một giọng nữ thanh thoát có phần tức giận.

“Hừ, cô đi đường không nhìn sao”. Cô gái va chạm với Mễ Giai đã đứng dậy, xoa xoa cái mông nhỏ, nhìn thấy chiếc xe buýt vừa rồi mình liều mạng đuổi theo đã rời đi, bèn hung tợn nhìn chằm chằm Mễ Giai.

Mễ Giai nhịn đau đứng dậy. Aizz! Mặc kệ là ai đúng ai sai, cô đều nhận. “Rất xin lỗi”. Không nhìn lên, tay vẫn còn ấn ấn vào mông, cú ngã này thật sự là không nhẹ.

“Mễ. . . Mễ Giai?”. Giống như bất ngờ, mang theo kinh ngạc lẫn vui mừng, cô gái đối diện hô lên.

Nghe cô ta gọi tên mình, Mễ Giai mới ngẩng đầu nhìn diện mạo của đối phương, trước mặt là một cô gái tóc ngắn, mặc đồ công sở, mắt không to nhưng lại rất tinh anh, khuôn mặt này giống hệt với một khuôn mặt trong trí nhớ của cô, “La Lệ?”. Mễ Giai ấp úng thốt lên, giọng điệu có phần không chắc chắn.

“Đúng là cậu rồi, Mễ Giai”. La Lệ vui vẻ tiến tới ôm chầm lấy cô, cao hứng nói.

Mễ Giai cũng vui vẻ ôm cô ấy, có thể gặp lại bạn tốt khi xưa, cô mừng rỡ nói không nên lời.

Hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống, chúc mừng vì được gặp lại nhau, cũng tâm sự tình hình gần đây của cả hai.

“Cậu về Thượng Hải lúc nào vậy? Tớ còn tưởng rằng sau khi cậu về nhà sẽ không quay trở lại đây nữa”. Uống một ngụm cà phê, Mễ Giai hỏi.

“Còn hỏi nữa, tớ về đây đã được hai năm rồi, muốn liên lạc với cậu mà mãi chẳng liên lạc được”. La Lệ tức giận lườm Mễ Giai, hai năm trước cô trở lại Thượng Hải, đầu tiên là gọi điện cho cô ấy nhưng lại thấy tắt máy, đến nhà tìm thì nghe nói cô ấy đã chuyển đi rồi, hỏi thêm các bạn học, cũng không ai biết cô ấy đã đi đâu.


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Snack's 1967